Nhịp sống tất bật của thời buổi hội nhập đôi lúc làm cho mỗi người không còn đủ thời gian để suy ngẫm lại những gì mình đã trãi nghiệm. Việc làm, gia đình, bạn bè…dường như đã chiếm hết khoảng thời gian của mỗi người. Người ta không muốn hoặc không có thời gian để nhìn lại phía sau mình - những gì đã xảy ra. Những phút vô tư vùi mình trong những trò chơi trẻ con, những khoảnh khắc thả hồn mình theo những sở thích vu vơ: ngắm sao, tắm biển, đi dạo dưới những cơn mưa rào, ngăm hoa dầu rơi theo gió…Thời gian chỉ để làm việc, vậy mà đôi lúc còn phải mang công việc về nhà để tiếp tục làm kẻo không kịp. Cuối tuần còn phải lên lớp dạy cho kịp tiến độ giảng dạy hoặc là vui buồn theo những bài thi của sinh viên…
Đôi lúc tôi giật mình hỏi lại mình “Sống là để làm gì?”. Phải chăng sống là chỉ để biết mỗi công việc hay để “chạy” theo đời. Hay sống là một phiêu lưu đi tìm hạnh phúc cho mỗi người. Tôi cũng chẳng trả lời được và chỉ biết sống vui vẽ và trọn vẹn từng ngày. Đừng để cho tâm hồn mình trở nên khô cằn đi theo thời gian.

Với ý nghĩ đó, tôi đã quyết định đưa tất cả những trãi nghiệm của mình vào trang web này. Nó như là những dòng tự xự ghi lại những suy nghĩ, trăn trở của bản thân. Đây cũng là cách để tôi thư giản, để tâm hồn tôi thanh thản tách khỏi cuộc sống thường nhật đã trở nên “chật hẹp” và “đua tranh”.
Lê Trung Hiếu
 

ƯỚC GÌ

  • Lê Trung Hiếu
Ước gì quay lại thời gian
Để anh có thể hòa tan lòng mình
Ước gì mang một chút tình
Để cho đôi nhịp tim mình đập chung

Ước gì thương nhớ mong lung
Dẫu em cứ mãi lạnh lùng quay lưng
Ước gì đôi ánh mắt dừng
Để anh giữ mãi trong từng góc tim

Ước gì em cứ lặng im
Để anh mang cả nỗi niềm...lang thang
Ước gì cơn sóng mênh mang
Bờ em sóng nhớ xô tràn bờ anh...

Ước gì tình mãi mỏng manh
Em là nỗi nhớ trong anh...ước gì...!

LTH

Vĩnh Long, 19/4/2004

 


 ƯỚC MONG

  • Lê Trung Hiếu
Đã có lúc tôi ví mình biến mất
Khỏi cuộc đời như một áng sao băng
Gom ánh sáng của một đời thầm lặng
Đốt cháy mình thắp ánh sáng ước mong...

Lại có lúc tôi ví mình như sóng
Ôm ấp bờ hun hút nắng khơi xa
Sóng có lúc trong ngần xô êm ả
Lúc giận hờn vẫn đục ánh phù sa...

Lại ví mình như những cơn mưa
Mang nỗi nhớ thấm sâu vào lòng đất
Như giấu kín những nỗi niềm rất thật
Cuộc tình mang hương vị sống lọc lừa...

Tôi lại ví mình như ánh nắng ban trưa
Mang ray rứt trong lòng ra thiêu đốt
Tôi chỉ muốn cuộc đời tôi chỉ một
Một lần yêu một lần đứng bên lề...

 ĐOM ĐÓM

  • Lê Trung Hiếu

Đôi cánh mỏng lướt màn đêm sương ướt
Mãi kiếm tìm không biết trước ngày mai
Cuộc đời kia dẫu ngắn ngũi không màn
Chú cứ sống một đêm dài thầm lặng…

Thế mới thấy cuộc đời không ban tặng
Cuộc sống nào mà không trãi niềm đau
Cuộc sông ấy vốn dĩ đã muôn màu
Chỉ muốn thắp một màu – xanh hy vọng…!

 PHÍA SAU NỤ CƯỜI

  • Lê Trung Hiếu

Với nụ cười,
Tôi bước qua cánh cửa
Em nghĩ rằng tôi vui lắm phải không?
Ai biết được,
Phía sau nụ cười chân thật
Là nỗi niềm,
Là ray rức riêng tư?!
Ai cũng biết bàn tay hay chiếc lá
Và cuộc đời cũng hai mặt trắng – đen!
Ai biết được,
Phía sau nụ cười chân thật.
Là bao điều bí mật của con tim.???

MẢNH ĐẤT QUÊ

  • Lê Trung Hiếu

Mang trong mình lắm hương vị phù sa
Nơi của chín dòng Cửu Long hội tụ
Nơi của những mảnh đời luôn lam lũ
Chan chứa tình người, ấp ủ ước mơ…

Nơi ngói đỏ trường Cửu Long rộng mở
Bước vào đời bằng trang vở trong xanh
Nơi vun đắp cho ta thêm sức mạnh
Như vì sao lấp lánh trong đêm…

Để một lần quên cuộc sống ấm êm
Sống vất vã lấm lem cùng năm tháng
Để ước mơ đổi đời luôn thắp sáng
Để quê mình, quê bạn đổi thay…

Để rồi đây trong cuộc sống thường ngày
Ta mãi nhớ về khoảng trời thơ dại
Để năm tháng dòng Cửu Long tuôn chảy
Mang phù sa…mang vị ngọt đắp bồi…
 

NHẶT LẠI MÀU HOA 

  • Lê Trung Hiếu

Quay về trường cũ lúc nắng tan
Mắt buồn hun hút dãy hành lang
Tháng ngày xưa đó ai ôm ấp
Kỷ niệm học trò xưa vẫn mang…
Xác phượng rơi đầy lối cỏ xưa
Màu hoa nhoà lẫn với màu mưa
Ngày thơ ai ví màu hoa thắm
Đỏ tựa màu môi tuổi học trò…
Nay trở về đây để kiếm tìm
Tuổi thơ đọng lại chút niềm riêng
Thầy cô bè bạn xưa bên lớp
Nay đã in vào một góc tim…
Bên gốc phượng già ai lắng nghe
Bài ca mùa hạ hỡi bầy ve!
Nhặt từng xác lá rơi quanh lối
Nhặt lại màu hoa tuổi học trò…
7/05/2003
 

GÁC TRỌ

  • Lê Trung Hiếu

Đến bao giờ anh trở lại nơi xưa?
Căn gác nhỏ mang tình anh trong ấy
Nơi một tối cõi lòng anh tìm thấy
Một tình yêu bên song cửa chờ anh!!!
 

NGHĨ VỀ MẸ

  • Lê Trung Hiếu

Nói thế nào những ray rức lòng con
Để mẹ hiểu rằng con luôn bên mẹ
Đứa con trai lạnh lùng không lý lẽ
Không ngã vào lòng ngọt tiếng yêu thương…
Mẹ đâu biết có lần con dấu vội
Nước mắt buồn khi nghĩ đến… mẹ ơi
Cuộc đời mẹ mang nặng những lo toan
Đôi tay mẹ tảo tần bao nhiêu việc…
Đôi mắt mẹ thao thức con biền biệt
Gói ngọt ngào để dành cả cho con
Mỗi khi ngã bàn tay mẹ đỡ lên
Mỗi khi đau bàn tay ai chăm sóc…
Con lầm lỡ cũng đôi bàn tay mẹ
Kéo con về phía mẹ - phía bao dung
Cuộc đời trôi con theo mấy ngã đường
Con vẫn biết lối đi về có mẹ…
Mái tóc sương mẹ nay đâu còn trẻ
Mong trọn đời có mẹ…mãi bên con!!!
 

HỒI TƯỞNG

  • Lê Trung Hiếu

Lối cỏ vắng ngày xưa ta dạo bước
Nay êm đềm con nước lục bình trôi
Lời yêu đầu còn đọng ở đôi môi
Chỉ hương tóc nhẹ đưa vương cổ áo!!!
 

KHÔNG ĐỀ

  • Lê Trung Hiếu

Mảnh đất buồn – nơi một chuyến anh qua

Như vẫy gọi trái tim người trai trẻ

Bởi nơi ấy có người em gái nhỏ

Gửi vào lòng anh bao nỗi vấn vương…


Đắn đo nhiều khi anh đã từng yêu

Đã từng nhớ, từng thương, từng ray rức

Nhưng anh vẫn thấy lòng mình rạo rực

Khi nhìn em trong một phút gần nhau…


Mối duyên trời hay cảm xúc thoáng qua

Anh không biết! Chỉ thấy lòng anh nhớ!

Từ sâu thẳm lòng anh lên tiếng gọi

Bình Long ơi mong trở lại một ngày!!!

Trà Vinh, 24/11/2006
 

NGÕ VẮNG


Đêm ngõ vắng một mình tôi đứng lặng

Ánh trăng xuyên khung cửa sổ kiếm tìm

Một ánh mắt hôm nào em bắt gặp

Anh lén nhìn em chẳng dám bước nhanh…


Nơi ngõ vắng hôm nào anh đứng đợi

Nay im lìm khung cửa vắng mùi hương

Đêm ngõ vắng bóng với mình chỉ một

Nhớ bóng người em nhỏ dưới hiên che…


Nay ngõ vắng chỉ một mình anh đếm

Lá bàng rơi hay nỗi nhớ anh rơi

Nơi xa đó em có còn thức đợi

Ánh trăng khuya vời vợi, ánh sao gầy…

LÊ TRUNG HIẾU
 

BÓNG MƯA

Tặng Việt Bình


Bên song cửa có ai ngồi lặng lẽ?

Nhìn ngoài hiên từng giọt nhớ buồn rơi

Bởi lòng yêu mà không nói nên lời

Đành lặng lẽ nhìn bóng mưa…tan vỡ…


Những giọt trắng mà lòng tôi cứ ngỡ

Những giọt lòng tôi chảy ngược vào tim

Để ngày đêm tôi cứ mãi kiếm tìm

Một ánh mắt, một dáng người – hy vọng


Như bọt nước tình yêu không lay động

Chỉ thoáng nhìn rồi tan mất vào mưa

Để lòng tôi mang mấy sợi tình thưa

Mà vẫn rối trên cành khô trọi lá…


Tôi vẫn biết trái tim người sỏi đá

Mà vẫn chờ vẫn đợi bởi vì đâu

Để ngày sau hai đứa mỗi nhịp cầu

Tôi chỉ thấy đấu chân mình nặng bước…!
 

THA THỨ?!

  • Lê Trung Hiếu

Em dặn lòng không tha thứ cho anh
Một lần đã làm tim em đau nhói
Lời chia tay dẫu rằng anh không nói
Em biết rằng – anh đã dối lòng em!!!
 

PHÚT CHIA TAY

Tặng lớp TCTD2 – 2001/2005


Phút cuối cùng bên bè bạn yêu thương

Xin chia tay ghế giảng đường đại học

Biết mai nầy trên đường đời khó nhọc

Mấy ai còn nhớ lại lớp năm xưa?!

Mình gần nhau dẫu một phút – không thừa!

Rưng nước mắt cuối đầu – xa nhau nhé!

Lời chia tay ngập ngừng, đôi môi hé

Giọng ngẹn ngào như thể chẳng thành câu

Thời gian trôi nào níu kéo được đâu!

Xa để lớn - để mưu cầu hạnh phúc

Giây phút cuối thật lòng tôi xin chúc

Chúc bạn bè hạnh phúc – chúc tương lai…
 

TÌNH MUỘN

Mấy dòng thơ cạn lòng anh

Bởi tình đến muộn nên đành lặng im

Bao lần sai nhịp con tim!

Bao lần mắt chạm nỗi niềm…anh mang!!!

LÊ TRUNG HIẾU